Our Love Story
Bài viết chia sẻ dành cho những bạn nam/nữ đang băn khoăn lựa chọn giữa sự nghiệp và gia đình, hay cả hai.
– Có nên lấy vợ sớm? Thời điểm nào lấy vợ thì tốt?
– Đâu là một người hoàn hảo để chọn làm vợ?
– Mình phải có nhà cửa, công việc ổn định đã rồi mới tính chuyện lấy vợ hay cứ yêu đại rồi cưới thôi?
– Nhỡ công việc, con đường mình đi không thuận lợi, liệu có người con gái nào chịu yêu người như mình không? Liệu họ có đủ tin tưởng, đủ hiểu và thông cảm, khích lệ và động viên mình tiếp tục con đường mình chọn không?
– Có phải yêu ai là sẽ lấy người đó không?
– Lỡ lấy vợ về rồi mà không hợp nhau về tính cách, quan điểm sống, cách nuôi dạy con, cách chi tiêu tiền bạc, rồi cuộc sống hôn nhân sẽ như thế nào và đi về đâu?
– Liệu hôn nhân có phải là nấm mồ của tình yêu như người ta hay đồn thổi hay không?
– vân vân và vân vân …
Có vô vàn câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi về chuyện vợ con, lập gia đình khi tôi đang trong độ tuổi đôi mươi. Cái độ tuổi mà người ta nói không có gì ngoài thời gian và sức trẻ, sự nhiệt tình.
Nhưng rồi, tất cả những câu hỏi đó đều không còn quan trọng với tôi nữa khi cái gì đến nó cũng đó đến. Chuyến đi ĐỊNH MỆNH đó đã cho tôi gặp người con gái ấy (là vợ tôi bây giờ).
Chiều ngày 13/03/2018 tại Sài Gòn, đây đã là lần thứ 2 tôi đặt chân lên đất Sài Gòn sau khoảng thời gian sống và làm việc tại Singapore. Lần đầu tiên là lúc tôi trở về từ Singapore vào cuối năm 2017, đến ở đây để tìm hiểu về công việc mới và cuộc sống nơi đây được 2 tháng thì tôi ra Hà Nội để đi làm tình nguyện viên dạy tiếng Anh cho một homestay theo kiểu Tây ba lô đến ở và dạy tiếng Anh cho các bạn học viên người Việt có nhu cầu học tiếng Anh giao tiếp.
Đó là dịp cuối năm, gần tết nên thời tiết ở Hà Nội lạnh lắm, tôi đã không chịu được vì vốn dĩ người tôi không chịu được, hơn nữa đã quen với thời tiết bên Singapore. Nên sau thời gian làm tình nguyện viên ở Hà Nội, sau dịp tết năm 2018 tôi quyết định qua trở lại Sài Gòn vì thứ nhất, tôi thích khí hậu trong Sài Gòn, nó giống như Singapore vậy, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Thứ hai tôi chọn Sài Gòn vì thời gian 2 tháng ở đây tôi vẫn còn tò mò về con người và lối sống nơi đây, có vẻ như tôi hợp với phong cách sống và con người nơi đây. Họ không quá tính toán như người miền Bắc (kể cả người dân nơi quê tôi, Bắc miền Trung). Và tôi nghe bảo, trong Sài Gòn sẽ có nhiều cơ hội việc làm, nhiều cái để người trẻ như tôi học hỏi và trải nghiệm. Và thế là hành trình khám phá vùng đất mới, Sài Gòn của tôi bắt đầu.
Tôi không có quá nhiều bạn bè trong này, nhưng có một cậu bạn từ hồi cấp 2, là T. Tuy là bạn từ cấp 2 nhưng tôi và T không thân nhau lắm, chỉ tới mức biết nhau thôi, những năm cấp 2, cấp 3 rồi Đại Học trôi đi, tôi và T vẫn chưa có gì gọi là thân thiết. Cho tới khi tôi có dịp ghé thăm Sài Gòn lần đầu tiên vào tháng 11 năm 2015, T là một trong 2 người bạn đã tiếp đón tôi, cho tôi ở nhờ và dẫn tôi đi chơi khắp Sài Gòn ngày đó. Và cũng từ sự nhiệt tình giúp đỡ tôi, từ ngày đó tôi xem T là 1 người “bạn” của mình.
Và thế là khi vào Sài Gòn dịp này, người đầu tiên tôi liên hệ đó là T, ban đầu tôi ở lại chỗ T một vài tuần trong khi tìm việc gì đó phù hợp với mình để làm (vì thật sự lúc đó tôi chưa có ý định gì về công việc khi vào đây). Vì T là kỹ sư xây dựng Thủy Lợi, nên cậu ở lại công trình để tiện cho công việc, tôi cũng ở đây luôn và biết thêm được một điều rằng, Sài Gòn có nhiều chỗ không ồn ào tấp nập như người ta hay nói. Nếu các bạn có dịp ghé Sài Gòn, hãy ghé Bán Đảo Thanh Đa ở Quận Bình Thạnh sẽ biết ý của tôi muốn nói. Bán đảo Thanh Đa được coi là miền Tây giữa lòng Sài Gòn, hoàn toàn khác biệt với sự xồ bồ, ồn ào tấp nập của thành phố, nơi đây đa số là cây cối, sông và người dân ở đây cũng rất thưa thớt, và dân nghèo cũng nhiều nữa. Sau khoảng 1 tuần, tôi tìm được chỗ ở trọ mới nên chuyển đi. Bắt đầu với cuộc sống một mình nơi đất Sài Gòn, tôi vẫn chưa tìm được việc gì ưng ý với mình.
Trong một tối đi nhậu với đám bạn, trong đó tôi chỉ có quen T thôi, 2 cậu bạn còn lại là bạn cùng quê với T (cùng huyện với tôi nhưng khác xã). Ngoài T ra thì 2 cậu e kia đều ít tuổi hơn tôi, C đang là sinh viên năm cuối của trường Đh Giao Thông Vận Tải TP HCM, còn Q đang làm kinh doanh về trà xanh Thái Nguyên. Tối hôm đó qua việc chào hỏi và nói chuyện, thấy 4 anh em nói chuyện cũng hợp nhau nên nói đùa rằng, hay là cả 4 người tìm 1 chỗ chung rồi về ở với nhau. Thế là sau 2 tuần từ cuộc nói đùa trong buổi nhậu tối hôm đó, chúng tôi đã tìm được một ngôi nhà nguyên căn 3 tầng ở Gò Vấp, và về ở với nhau thật.
Phải nói là có duyên thật.
4 anh em chúng tôi từ người xa lạ nhưng ở với nhau rất hợp, bây giờ chúng ta lại trở thành anh em rất thân thiết nữa. Vì trong khoảng thời gian ở với nhau, cả 4 người đã giúp đỡ nhau, động viên nhau rất nhiều, nên chúng tôi xem nhau như anh em. 4 người 4 tính cách, 4 công việc, nghề nghiệp khác nhau, ai cũng có những khó khăn và lợi thế riêng của mình. Nhưng phải nói thật, Sài Gòn cũng không phải dễ sống như người ta nói, ít nhất là với một người không mấy lăn xả như tôi. May mà có anh em trong nhà giúp đỡ hồi đó để tôi tiếp tục với cuộc sống xồ bồ nơi đây. Tôi quyết định đi làm anh tài xế Grab xe máy để khám phá Sài Thành, cũng để chủ động về thời gian vì tôi còn phải tiếp tục con đường tự học và dạy tiếng Anh online của mình nữa.
Ngôi nhà nguyên căn tầng chúng tôi thuê sau này ở thành nơi tụ tập cuối tuần của hội đồng hương xã của T, Q và C. Trong hội đó chỉ có mỗi mình tôi là khác xã (tuy đều là đồng hương cùng huyện của nhau). Chúng tôi gọi hội này là Hội AE Gò Vấp.
Hội AE Gò Vấp là nơi tôi đã gặp vợ tôi bây giờ.
Từ những buổi gặp gỡ đầu tiên từ nửa đầu tháng 5/2019, chúng tôi không mấy để ý tới nhau như kiểu tình yêu sét đánh. Vì hồi đó tôi đang yêu người yêu cũ lúc đó của tôi. Trước vợ, tôi cũng đã yêu một vài người, nhưng đều là do tôi chủ động nói lời chia tay trước với một lý do hơi lãng xoẹt mà rất nhiều cậu con trai đang trong tuổi tìm đường cho sự nghiệp như tôi hãy nghĩ, đó là vì tôi chưa lo được cho bản thân nên không dám yêu ai, vì sợ người yêu sẽ phải khổ theo mình. Thật sự lúc đó tôi không biết được phụ nữ họ nghĩ gì khi yêu một người còn trai đang lông bông, đang tìm con đường sự nghiệp như tôi. Tôi chỉ nghĩ được như vậy và rồi rời xa họ. Có thể tình yêu tôi dành cho họ chưa đủ nhiều, hoặc cũng có thể bản lĩnh của tôi lúc đó chưa đủ lớn nên không dám giữ người con gái mình đang yêu. Nhưng hồi đó thì tôi đâu có nghĩ nhiều như vậy. Nói chia tay họ rồi tôi cũng thấy chẳng đau lòng hay gì cả. Bởi vậy sau này khi lần đầu tiên tôi bị người yêu tôi đá, tôi mới biết được cảm giác bị người yêu đá nó đau như nào. Ngay lúc đó tôi mới chợt có suy nghĩ rằng là thật xin lỗi những nyc trước đó của tôi, rằng tôi đã không để ý tới cảm giác của họ khi nói lời chia tay một cách vô tư như vậy. (Nghĩ vậy thôi chứ đến bây giờ tôi vẫn chưa xin lỗi họ được).
Đó là vào tối ngày 31/05, Sài Thành mưa tầm tã, chiếc xe sirius vẫn cùng tôi lăn bánh trên đường chở những người khách đến nơi họ muốn đến một cách an toàn. Vì trời mưa nên trong lúc chạy xe tôi không kịp xem điện thoại, nhưng về đến nhà lúc khoảng tầm 9 rưỡi tối thì đọc được dòng tin nhắn qua messenger trước đó của nyc, “a ơi mình chia tay đi, e đã suy nghĩ nhiều và thấy rằng chúng ta không hợp”.
Cuộc tình của tôi trước Vợ kết thúc như vậy đó. Nhiều tuần sau đó tôi vẫn không thể trả lời được những câu hỏi trong đầu tôi: “Tôi có làm gì sai không? Không hợp ở chỗ nào? Có phải mình chưa cố gắng hết mình trong mối quan hệ này?…
May hồi đó có mấy cậu bạn cùng nhà động viên, an ủi, sau khoảng 1 tháng tôi cũng quên quên được chuyện đó và cuộc sống của tôi với Sài Gòn lại tiếp tục như cũ. Đến bây giờ tôi vẫn chưa trả lời được những câu hỏi đó, nhưng tôi đã không còn hỏi mình như vậy nữa rồi, bởi nó đã không còn quan trọng.
Các bạn thấy đó, trong một mối quan hệ yêu đương nam nữ, hẳn là người con gái, người phụ sẽ thiệt thòi hơn về nhiều mặt, nên là lúc mà đang yêu thì hãy trân trọng và yêu thương người con gái của mình nha các bạn nam. Còn nếu lỡ mà không đến được với nhau, thì cả hai người nam và nữ, chúng ta đều cần thông cảm cho nhau để bước tiếp nhé, đừng trách móc nhau làm gì, vì dù gì, rồi ai cũng sẽ cuộc sống riêng của mình. Hãy biết trân trọng những thứ mình đang có hiện tại, và hãy yêu thương hết mình khi còn có thể nhé. Hết yêu hết thương rồi thì trách móc nhau cũng không còn giải quyết được gì.
Nếu nghĩ thoáng ra một chút, nếu cả hai người đều tốt, nhưng không hòa hợp được với nhau dù đã cố gắng, thì chia tay cũng là đều bình thường. Hãy để mối quan hệ đó trôi theo quá khứ để tìm kiếm cho mình một người xứng đáng hơn, tốt hơn.
Quay lại với những buổi tụ tập cuối tuần của Hội AE Gò Vấp, tôi bắt đầu vui vẻ lại với mọi người, cậu Q và C bắt đầu chơi trò gán ghép những bạn nam nữ trong hội chưa có người yêu, trong đó có tôi và vợ.
Thời gian đầu, tôi thì không ngại, nhưng tôi lại chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, nhưng tôi biết rằng, vợ rất ngại. Tôi biết được như vậy vì sau những lần gán ghép trêu đùa của mấy cậu bạn, vợ tôi có vẻ bắt đầu tránh tránh tôi, vì ngại.
Thực sự, lúc đó tôi chẳng có suy nghĩ gì tới việc sẽ yêu thêm một người nữa. Cũng vì những câu hỏi như trong đầu bài viết, tôi lo sợ nhiều điều, về tương lai của mình, về người mà mình sẽ yêu và cưới sau này sẽ như thế nào. Tôi không còn dám nghĩ tới việc đó nữa.
Nhưng rồi mọi chuyện lại xảy đến với tôi nhanh hơn tôi tưởng, haha.
Những lần tiếp xúc với vợ ngày càng nhiều hơn. Tôi bắt đầu để ý tới những mặt tốt của vợ được thể hiện qua những hành động và lời nói trong những buổi gặp mặt. Và không biết từ khi nào, tôi bắt đầu thấy thích thích những cái tốt đó của cô ấy.
Lần đầu tiên bắt chuyện một cách chủ động chứ không phải trong hoàn cảnh bị ép nói, đó là cái hôm sau buổi gặp mặt, tôi được giao nhiệm vụ chở vợ về phòng, vì lúc đó trời đã tối, mọi người không yên tâm khi để vợ và em gái tự lái xe về. Đường Sài Thành tuy sáng nhưng con gái đi ban đêm cũng sợ. Các anh con trai khác thì đã nhậu nhẹt say sưa, mỗi tôi lúc đó là vẫn tỉnh táo, vì tôi không có đụng chút bia rượu nào thời gian đó (bây giờ thì một vài lon bia chi đó vẫn làm tốt haha).
Trên đường về được chở vợ, lúc bắt chuyện mới biết, hóa ra chúng tôi có chung một người bạn thân, là con gái, tên là H. H là bạn cấp 3 và là bạn thân của tôi, sau học Đại Học và đi làm trong Sài Gòn. Vợ tôi xong ĐH cũng vô đây làm việc, và ở cùng H, nên thân nhau. Vậy là có cái chung để nói chuyện rồi.
Sau buổi tối hôm đó, những cuộc trò chuyện qua tin nhắn điện thoại giữa chúng tôi bắt đầu nhiều hơn, càng ngày chúng tôi biết thêm về nhau hơn.
Hồi đó tôi vẫn còn thỉnh thoảng chạy Grab, nên dễ dàng có lý do sang phòng vợ tôi chơi hơn. Có lần tôi lấy lý do chở khách qua bên khu vực vợ nên ghé vô xin miếng nước, có lần thì bảo qua để sửa cái này cái kia trong phòng vì con gái không biết làm, … chắc là vợ tôi cũng bắt đầu để ý đến tôi từ đó.
Rồi sau này, khi được vợ kể lại, cái lần ăn điểm nhất của tôi là cái hôm tôi mua đồ sang đóng cho vợ cái bàn để đặt bếp gas và đồ đạc nấu ăn. Nên các anh con trai ơi, nếu biết làm những việc vặt trong nhà mà phụ nữ họ không làm được là một lợi thế lớn với phụ nữ á nha (mình nghĩ vậy haha).
Thời gian Sài Gòn cứ trôi đi như vậy, tôi và vợ bắt đầu hiểu nhau hơn, biết nhiều điều về nhau hơn.
Và hình như có một sự sắp đặt gì đó để tôi được gặp cô ấy, rồi yêu cô ấy và cưới cô ấy làm vợ.
– Sự sắp đặt đầu tiên là việc từ việc tôi quen bạn tôi, là T để gặp 2 người bạn kia, rồi 4 người về thuê nhà ở cùng nhau. Là nơi gieo duyên và văn đắp tình yêu của tôi và vợ.
– Sự sắp đặt thứ hai mà tôi thấy được chính là sự kiện nyc chia tay tôi đúng vào dịp tôi định rời khỏi Sài Gòn, nhưng rồi chia tay nên tôi không còn lý do gì để đi nữa cả. Và rồi sau khi chia tay, tôi gặp và tìm hiểu vợ.
– Dịp thứ ba là đám bạn thân của vợ tôi từ Hà Nội vào Sài Gòn chơi, rồi đi Vũng Tàu chơi nên rủ tôi đi cùng. Công việc lúc đó của tôi là dạy tiếng Anh online nên có thể chủ động được thời gian, nên đi cùng, và tôi cũng muốn đi haha. Đây là dịp để tôi và vợ hiểu nhau hơn trong những chuyến đi.
Nói đi thì phải nói lại, nếu không có sự gán ghép vô ý của anh em trong hội Gò Vấp, thì chắc mọi chuyện đã khác. Từ ngày tôi có ý thích vợ, anh em trong Hội toàn tâm toàn ý giúp đỡ sau lưng tôi rất nhiều. Còn bày mưu tính kế, rồi lên kế hoạch gặp gỡ, cho chúng tôi ngồi cạnh nhau các kiểu. Nên mới nói, đi tán gái cũng phải có một đội quân hậu thuẫn phía sau thì cơ hội sẽ cao hơn nhiều các ông ạ :v .
Tới tháng 10/2018 chúng tôi yêu nhau.
Cũng là lúc tôi quyết định trở thành một giáo viên tiếng Anh chuyên nghiệp để tiếp tục sự nghiệp dạy tiếng Anh của mình bằng việc học và hoàn thành khóa học TESOL (Chứng chỉ dạy tiếng Anh cho người nói tiếng Anh như là ngôn ngữ thứ hai). Thứ nhất để tôi nghiêm túc hơn với sự nghiệp, thứ hai là để vợ tôi có thể tin tưởng hơn vào ý chí và sự nỗ lực của tôi. Đây cũng là khi tôi không còn chạy Grab nữa mà tập trung hoàn toàn cho việc học và dạy tiếng Anh.
Rồi tết dương lịch năm 2019 tôi về nhà vợ chơi để nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ vợ (hồi đó là người yêu) về mối quan hệ giữa hai đứa. Tuy chưa có ý định cưới sớm, nhưng chúng tôi cũng xác định yêu rồi sẽ cưới. Thứ nhất, đến tuổi của tôi, cũng không phải tuổi để yêu cho vui nữa. Thứ hai, thấy tính tình hai đứa cũng hòa hợp được với nhau.
Nhưng rồi mọi chuyện lại không như dự tính, tôi và vợ phải quyết định cưới vội trong năm 2018 âm lịch vì vấn đề tuổi tác. Chúng tôi không quan trọng và để ý tới chuyện này.
Nhưng bố mẹ hai bên đều quan tâm, nên sau khi bàn bạc với vợ, cũng được sự đồng ý của hai bên gia đình. Tôi và vợ quyết định đăng ký kết hôn và ra mắt hai gia đình, ở chỗ tôi người là gọi là lễ nạp tài đó các bạn, còn chỗ khác thì các bạn có thể hiểu đó là lễ đính hôn ý.
Vì thời gian gấp gáp để cưới trong năm 2018 âm lịch, từ khi chúng tôi quyết định đến lúc chọn ngày làm lễ vọn vẻn chưa đầy 1 tháng.
Rồi ngày đó cũng đến, 28 tết, chúng tôi đã đăng ký kết hôn và làm lễ ra mắt gia đình tổ tiên, chính thức được coi như vợ chồng.
Mọi chuyện xảy đến với tôi nhanh quá mức so với tôi tưởng.
Trước đó, tôi còn tự hứa với bản thân mình và với đám bạn thân của tôi bên Singapore rằng, nhất định tôi sẽ không lấy vợ trước 30 tuổi. Vì dù sao tôi cũng muốn tập trung cho con đường sự nghiệp mà tôi đã chọn. Tôi muốn sự nghiệp của mình vững vàng để lo cho cuộc sống vợ con tôi sau này được tốt hơn.
Nhưng rồi gặp vợ, những lý do mà tôi đưa ra trước đó, nó không còn quan trọng với tôi nữa. Các bạn có thể gọi đó là đúng người, đúng thời điểm cũng được.
Và đúng như vậy thật.
Yêu cô ấy, tôi vẫn được tiếp tục con đường sự nghiệp mà tôi chọn, đó chính là công việc hiện tại mà tôi đang làm, đó chính là dạy tiếng Anh. Vậy là, thay vì như hồi trước tôi đi một mình, bây giờ tôi đã có vợ đi cùng để chia sẻ, động viên tinh thần và cả về vấn tài chính nữa. Cô ấy hiểu và thông cảm cho tôi, chấp nhận tôi và cổ vũ tôi tiếp tục những gì mà tôi đã chọn. Khi tôi đang còn khó khăn, cô ấy chọn vẫn chọn tôi. Đó là niềm tin và sự yêu thương. Tôi luôn biết ơn vì điều đó, và để cố gắng. Tôi cũng coi đó là ĐÚNG NGƯỜI.
Trong lúc tôi đang còn lưỡng lự về những việc tôi sắp làm, những nơi tôi sẽ đi sắp tới. Thì khi có vợ, tôi đã quyết định theo đuổi đến cùng con đường mà tôi đã bắt đầu đến cùng, một cách nghiêm túc và tập trung hơn, có trách nhiệm hơn. Điều mà nếu không có gì ràng buộc, tôi vẫn chưa chịu dừng lại. Tôi luôn thấy mình may mắn, vì trước khi có vợ, tôi đã thử được khoảng 90% những việc mà tôi muốn làm, những nơi tôi muốn đi. Thế nên bây giờ khi có vợ, tôi không còn tò mò về những thứ đó nữa. Cái mà người ta nói đứng núi này trông núi nọ. Thì đã không còn trong từ điển của tôi nữa rồi. Hiện tại tôi biết tập trung cho công việc hơn, biết nghĩ cho gia đình hơn, và sống có trách nhiệm hơn (tất nhiên là chưa phải hoàn hảo, nhưng tôi đã tốt hơn). Và tôi nghĩ đây chính là thời điểm để tôi dừng lại, và LẤY VỢ. Coi như đây là ĐÚNG THỜI ĐIỂM.
Thế nên các bạn thấy đấy, có thể trước khi lấy vợ, có thể các bạn sẽ suy nghĩ phải có cái cái kia mới lấy được vợ. Nhưng theo tôi, thì khi bạn gặp được người, họ hiểu và thông cảm, tin tưởng bạn, đi cùng bạn trên con đường mà bạn đã chọn. Và đúng thời điểm để bạn tập trung cho sự nghiệp và gia đình. Thì những lý do đó nó không còn quan trọng nữa. Vì sao? Vì bây giờ bạn có người đi cùng bạn trên con đường đó.
Tất nhiên, cũng sẽ tốt nếu như bạn tập trung để đạt được cái mục tiêu mà bạn đề ra trước khi có vợ. Nếu đạt được thì chắc chắn rồi, cực kỳ tốt. Nhưng khi gặp được người phù hợp mà bạn vẫn chưa thành công, hãy nắm lấy tay họ, đi cùng và đừng để vụt mất họ. Vì có thể bạn sẽ không thể tìm lại được ai phù hợp với bạn hơn người đó.
Không biết sau này cuộc sống vợ chồng tôi sẽ như thế nào, nhưng tôi hoàn toàn cảm thấy hài lòng về sự ấm áp trong tình cảm gia đình, mối quan hệ vợ chồng hiện tại của mình. Chắc chắn trong cuộc sống vợ chồng, sẽ có lúc này lúc khác, nhưng mong anh và vợ và gia đình nhỏ của chúng ta sẽ hiểu, thông cảm, yêu thương và tin tưởng nhau, khích lệ nhau để gia đình mình mãi hạnh phúc, VỢ nhé.
Hiện tại, tôi có một người vợ yêu thương, hiểu, tin tưởng, biết thông cảm và ủng hộ tôi trên con đường tôi chọn. Và tôi có một công việc tôi yêu thích để làm mỗi ngày, mà đây không chỉ là một công việc, đây là sự nghiệp mà tôi theo đuổi.
Các bạn có thấy đấy, để có được cả 2, sự nghiệp và gia đình hạnh phúc không phải là không thể. Thứ nhất là do gặp đúng người đúng thời điểm, thứ hai là do con người mình, cách sống và cách cư xử của mình.
Để có được sự vui vẻ hạnh phúc đó của ngày hôm nay, tôi rất biết ơn bản thân mình đầu tiên, đã không đến với ai khác mà vẫn chờ đợi nhau để bây giờ tìm được vợ là người phù hợp dành cho mình. Cảm ơn những đấng sinh thành đã sinh ra vợ tôi, nuôi dạy vợ tôi nên người để phù hợp với tôi bây giờ. Cảm ơn sự sắp đặt của Tạo Hóa đã cho chúng tôi gặp nhau, tạo những hoàn cảnh tốt để chúng tôi có thể đến được với nhau.
Và không thể nhắc đến nơi ươm mầm cho tình cảm của tôi và vợ, đó chính là ngôi nhà nguyên căn ở số 272/1/35 Lê Đức Thọ, P.6, Q. Gò Vấp, Tp HCM. Xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất là Hội AE Gò Vấp đã vun đắp cho tình yêu của anh chị được ngày càng lớn mạnh và đến được với nhau. Mong rằng chúng ta sẽ là anh em tốt của nhau đến mãi thời gian sau này.
Chúc cho những cặp đôi đang yêu nhau sẽ có một kết thúc thật đẹp, chúc cho các vợ chồng đã kết hôn sống thật hạnh phúc.